CHƯƠNG 2: Mạc gia thôn (nhị)
Mặt nàng đỏ bừng, thanh âm nhỏ cơ hồ không nghe thấy được.
Nếu Đặng lão không phải là tu sĩ luyện khí kì cấp ba, chỉ sợ thật đúng là không dễ gì nghe thấy được.
“Ngươi muốn cho ai dùng?” Đặng lão không vội tiếp nhận ngân phiếu của nàng, cau mày hỏi.
“Bà vú của con sau đợt bệnh nặng hai năm trước, thân thể càng lúc càng kém, cho nên con muốn …” Đồng Diệp hốc mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói “Con không biết cái dược liệu gì mới có thể giúp bà vú bồi bổ thân thể, kế mẫu vẫn luôn nói con và bà vú là kẻ ăn không ngồi rồi, con nếu hầm dược bổ thân thể cho bà vú thì chỉ sợ kế mẫu nhất định sẽ đuổii bà đi. Đặng lão, ngài có thể bán cho con một viên linh đan, con lẽn cho bà vú ăn, như vậy thì kế mẫu sẽ không biết”
HẾT CHƯƠNG 1
Nhật ký cuộc sống sinh tồn ở tiên giới – Chương 2
CHƯƠNG 2: Mạc gia thôn (nhị)
Đồng Diệp hốc mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói “Con không biết cái dược liệu gì mới có thể giúp bà vú bồi bổ thân thể, kế mẫu vẫn luôn nói con và bà vú là kẻ ăn không ngồi rồi, con nếu hầm dược bổ thân thể cho bà vú thì chỉ sợ kế mẫu nhất định sẽ đuổi bà đi. Đặng lão, ngài có thể bán cho con một viên linh đan, con lẽn cho bà vú ăn, như vậy thì kế mẫu sẽ không biết”
Bà vú mà Đồng Diệp nói Đặng lão có biết, đó là nha hoàn của mẫu thân Đồng Diệp, chiếu cố con bé từ nhỏ, cũng coi như có tình mẫu tử với con bé. Hai năm trước, vì che chở cho Đồng Diệp nên bà ấy mới bị thương, Đặng lão cũng tới xem bệnh cho bả vài lần , cũng chả xa lạ gì đối với tình huống thân thể của bả.
Đặng lão thầm than một hơi, lắc đầu đem đống ngân phiếu của Đồng Diệp đút lại tay cho con bé, lại lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ, mở đổ ra một viên thuốc lớn cỡ hạt đậu tương, nhét vào tay nàng.
“Này cầm đi, cho bà vú của ngươi ăn. Tiền thì chính ngươi cứ giữ lấy, tìm cơ hội mua thêm nhiều chút thức ăn, cấp cho chính mình cùng bà vú bồi bổ thân thể”
“TIền này…” Đồng Diệp nhìn viên thuốc trong tay, lại nhìn tập ngân phiếu, trong lòng cũng hiểu số tiền này hơn phân nửa là không đủ, cho nên làm cho Đặng lão chướng mắt …
“Cầm đi, đây là thứ phẩm thừa ra khi luyện đan cho lão thái thái kia” . Đặng lão cười cười nói “Nhưng mà tiểu Diệp nhi này, ta cần phải nói rõ, đây chẳng qua chỉ là khí đan bình thường thôi, cho dù ngươi có cho bà vú ăn, chỉ sợ hiệu quả cũng chẳng được là bao. Bệnh bà vú của ngươi bị lâu như vậy rồi, chỉ sợ đã gần lúc thọ tẫn … nếu thực muốn trừ đi bệnh căn kia, chỉ phải tìm được chân chính linh đan”.
“Cái đó chắc thực quý lắm đi?” Đồng Diệp cả kinh, nhưng mà nghĩ nghĩ cũng hiểu được. Nếu cái này thực là linh đan, chắc hắn Đặng lão cũng sẽ không đưa không cho mình như vầy.
“Nói thế nào nhỉ… nói quý thì cũng không quý, mà nói không quý thì đầy người có tiền mà cũng không mua được. Đối với những người tu chân mà nói, có được một viên linh đan là chuyện bình thường, nhưng là nếu nói đối với người như chúng ta, muốn có lại cực chẳng dễ dàng …”
Đặng lão rung đùi nói. Ông cũng chẳng hề dối trá. Đối với các đệ tử các môn phái tu chân mà nói, dù chỉ là đệ tử ngoại môn, chỉ cần cống hiến vài thập niên là có thể có được; nhưng đối với một cô bé mồ côi như Đồng Diệp mà nói, trừ phi bái nhập được vào môn phái nào đó … nếu không thì chỉ sợ cơ hồ là không có khả năng.
“Kia … cái linh dược kia cần bao nhiêu tiền?” Đồng Diệp vừa nghe đã hiểu không dễ có, nhưng vẫn là hy vọng, vội vàng truy vấn.
“Lấy thân thể của bà vú ngươi mà nói, ít nhất cũng phải dùng liên tục năm khỏa ‘ích khí đan’. Ích khí đan là nhị phẩm trung giai linh đan, một lọ có mười khỏa thì mất hai mươi khối nhị phẩm linh thạch”
“Hơn hai mươi khối nhị phẩm linh thạch là bao nhiêu bạc?” Đồng Diệp nóng vội. Nếu đã là ‘nhị phẩm linh thạch’ tức là chẳng phải linh thạch cấp thấp nhất. Nàng mơ hồ biết, lấy linh thạch đi đổi thành tiền thì nơi nơi đều có người muốn, nhưng nếu muốn lấy bạc đi đổi linh thạch thì cơ hồ đổi không được.
“Một khối nhất phẩm linh thạch ước chừng có thể đổi được một vạn lượng bạc, mà một khối nhị phẩm linh thạch tương đương với một ngàn khối nhất phẩm linh thạch”
“Kia không phải là mỗi khỏa ích khí đan cần hai ngàn vạn lượng bạc?” Đồng Diệp bắt tay tính, con số cần có làm cho sắc mặt nàng trắng bệch “Vậy bà vú không phải là không thể cứu …? Này … con phải đi nơi nào kiếm nhiều bạc như vậy ???”
“Hài tử ngốc, cho nên mới nói, này linh đan căn bản không phải thứ mà người thường có thể dùng” Đặng lão đối với lòng hiếu thảo của Đồng Diệp rất là cảm động, đáng tiếc tu vi của lão thấp, lực bất tòng tâm. “Dù ngươi có có hai ngàn vạn lượng bạc thì cũng chẳng đổi được một khối nhị phẩm linh thạch đâu”
“Con đã hiểu rồi, Đặng lão …” Đồng Diệp thất hồn lạc phách mà nói, nàng biết lời của Đặng lão là thật, nhưng cả người nàng vẫn là vô lực.
“Tiểu Diệp nhi, ta biết ngươi có hiếu với bà vú, nhưng lão có một câu muốn nói với ngươi … tính tình của kế mẫu ngươi thế nào ngươi cũng biết đó , cứ cố níu kéo bà vú ngươi như vậy cũng chỉ là thêm tội …”
“Con biết, nhưng con cũng chỉ còn mỗi bà vú …” Đồng Diệp khụt khịt, nở nụ cười khổ “Để con về nghĩ lại … Ngài nói đúng, con cần mua nhiều thứ tốt để cho bà vú bồi bổ thân mình”
“Ngươi là đứa nhỏ tốt, bà vú ngươi gặp được ngươi, cũng coi như là phúc khí của bả” Đặng lão sờ sờ chòm râu, nhìn thấy Đồng Diệp đang sắp rời đi, do dự một chút rồi nói “Tiểu Diệp nhi này, ngươi nếu thực sự muốn có ích khí đan, ta thực ra có cái biện pháp để ngươi đi thử…”
“Đặng lão?!” Nhãn tình Đồng Diệp sáng lên, đầy hy vọng mà nhìn lão “Ngài nói mau đi”
“Bắt đầu tư ngày mai, trong ba ngày, Quan Lan tông ở Khai Sơn sẽ bắt đầu thu đồ đệ, ngươi có muốn đi thử không…?”
“Con?” đáy mắt Đồng Diệp hiện lên một tia kinh hỉ, nhưng chỉ một giây sau là đã lập tức tiêu thất , khuôn mặt mang theo nét khổ sở “Đặng lão, ngài cũng biết đó, tư chất của con quá kém…”
“Ngươi lại có thể làm ngoại môn đệ tử mà, ngoại môn đệ tử thì không cần cầu tư chất” Đặng lão giải thích cho nàng về cấp bậc phân chia trpng Quan Lan tông “Ngoại môn đệ tử chính là làm tạp dịch cho Quan Lan tông, lao động sản xuất cung ứng cho môn phái, cũng không chú ý tư chất. Đệ tử có tư chất thiên phú thường là nội môn đệ tử, trong đám đó nếu có thể trổ hết tài năng được gọi là trung tâm đệ tử. Nhưng dù là loại đệ tử nào, sau khi bái môn đều có thể dùng mức độ cống hiến của mình trao đổi kinh đan, pháp quyết, pháp bảo … các loại”
“Thật thế sao? Ngoại môn đệ tử thì không cần có tư chất? Kia phải làm thế nào mới cống hiến được?” Sự giải thích của Đặng lão làm dấy lên cho Đồng Diệp một tia hy vọng, nàng lập tức truy vấn.
“Phương pháp để đạt được độ cống hiến rất nhiều, ví như hoàn thành các loại nhiệm vụ của sư môn đặt ra, hoặc là dâng lên những dược liệu trân quý, pháp bảo các loại … ngoài ra còn có thể là phát hiện thượng cổ động phủ, tin tức về bí cảnh rồi báo lên trên cũng có thể đạt được tưởng thưởng. Tóm lại là có rất nhiều phương pháp, ngươi sau khi bái môn có thể tự mình chậm rãi nghiên cứu”
“Ngoại môn đệ tử … hảo, Đặng lão, con quyết định, con phải đi làm ngoại môn đệ tử!!” Đồng Diệp nắm tiểu nắm đấm, lớn tiếng nói.
“Vậy ngày mai ngươi tới tìm ta, ta mang ngươi đi.” Đặng lão cười tủm tỉm vuốt râu “Không biết trong những người phụ trách việc tuyển đồ đệ này có huynh đệ quen biết của ta không nữa, nếu là có ta sẽ trực tiếp đi du thuyết cho ngươi, hẳn là sẽ không vấn đề gì”
“Cám ơn Đặng lão, mai con sẽ đến tìm ngài”
“Nhớ dùng cơm trưa xong hẵng đến”
Oooooo
Đồng Diệp ở thế giới trước đây là một cô nhi, mười lăm tuổi ba mẹ đã vì tai nạn xe cộ mà chết, cầm một khoản tiền bồi thường, khó khăn tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc văn phòng. Thân thích đối với nàng cũng không phải là tốt nhất, nhưng cũng không khi dễ nàng thân gái mồ côi, bình thường ngày lễ ngày tết cũng sẽ kêu nàng sang ăn bữa cơm… Đi gặp mặt quen được một nam nhân coi như khá , đàm luyến ái được hơn năm, mới cùng nhau vay mượn tiền mua nhà ở chuẩn bị kết hôn… nào biết đâu, vừa ngủ mở mắt ra, mạc danh kì diệu đã xuyên hồn thành một bé gái mồ côi.
Chẳng lẽ số nàng sinh ra đã khắc cha khắc mẹ? Bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều chỉ có thể làm trẻ mồ côi?
Mỗi lần nghĩ đến đây, Đồng Diệp đều muốn hướng về phía trời mà giơ lên ngón giữa. (ngón tay thối :*>)
Nhưng mà cuối cùng nàng cũng chẳng dám. Dù sao nơi này cũng là Tu Chân giới, luôn chú trọng thiên đạo tuần hoàn, nhân quả báo ứng.
Ai…..
Trong bão cáy, nàng cuốn chặt thân mình mà cắm đầu đi tới khu nhà có tường trắng cổ xưa kia, lại bước qua một cái cửa ngách mà vào.
Một cây nhân sâm có thể bán được bốn trăm năm mươi lượng bạc, muốn có đủ hai ngàn vạn lượng phải kiếm được bốn ngàn bốn trăm bốn mươi lăm căn nhân sâm… Đặng lão còn nói, nếu muốn cho bà vú khang phục hoàn toàn cần phải ăn năm viên tiên hoàn, vậy cần hai mươi hai vạn hai ngàn hai trăm hai mươi ba căn nhân sâm…
Con số này thiếu chút nữa đem chính nàng hù chết, cho dù nàng có thực sự lấy ra được nhiều như vậy , giá nhân sâm chắc cũng sẽ giảm xuống thành rau cải trắng đi …
Nếu có thể bái nhập Quan Lan tông thì tốt rồi…
Nghĩ tới năm trước, khi mùa săn bắn tới, bao nhiêu là tiên nhân bay tới bay lui … trong lòng Đồng Diệp rất là hâm mộ.
Tinh thạch đối với bọn họ mà nói chắc hẳn không khó kiếm, vì bà vú, dù thế nào cũng phải nghĩ ra cái biện pháp để bái sư…
Phi Yến sơn mạch là sơn linh mạch lớn nhất ở Ngàn Nguyệt giới, gần nơi này có một đại hai tiểu môn phái tu chân. Lớn nhất tên là Dật Tiên tông, có thể coi là đại tông phái, nhỏ hơn, một cái là Quan Lan tông, cái còn lại là Thiên Đấu môn, đều là tông phái phụ thuộc của Dật Tiên tông, bình thường xử sự đều lấy Dật Tiên tông làm chủ.
Dật Tiên tông phải năm mươi năm mới khai sơn môn chiêu nạp đệ tử một lần, mà Quan Lan tông cùng Thiên đấu tông thì hai mươi năm một lần. Đương nhiên, nếu có đứa nhỏ có thiên phú đặc biệt kiệt xuất, ngoại môn đệ tử của tông phái kiếm ăn ở ngoài mà bắt gặp, có thể đề cử bọn họ vào cửa.
Đồng Diệp biết Đặng lão là ngoại môn đệ tử của Quan Lan tông, vì có bản sự luyện đan lại chẳng có tương lai nếu cứ tiếp tục tu hành nên đã xuống núi mở một điếm luyện đan nho nhỏ, dựa vào việc bán dược cho những người đi săn hằng năm kiếm sống.
Nếu Đặng lão đã nói là có thể đề cử nàng làm ngoại môn đệ tử của Quan Lan tông, chứng tỏ rằng tư chất của nàng thực sự quá kém , không thể đáp ứng yêu cầu trở thành nội môn đệ tử được.
Nghĩ đến đây, Đồng Diệp bất giác thở dài.
Nhưng mà làm ngoại môn đệ tử cũng tốt, ít nhất còn có cái để trông cậy vào.
Từ xa, nàng đã có thể nhìn thấy bóng dáng căn phòng mình ở, nàng không khỏi rảo bước nhanh hơn.
HẾT CHƯƠNG 2